Cà Lem đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh hơi trễ nên tới giờ mới viết review truyện. Review chứ không phải tóm tắt truyện nên Cà Lem sẽ không nói quá nhiều chi tiết trong truyện mà chỉ nói nhiều về cảm nhận về truyện Còn Chút Gì Để Nhớ.
Chuyện nói về mối tình của Chương và Quỳnh, Chương là “học tò” dưới quê lên và gặp được cô hàng xóm bé nhỏ mười lăm tuổi Quỳnh( cái này giống như phim em chưa mười tám vậy, hên là Chương chưa ở tù).
Hoàn Cảnh
Hai người yêu nhau, nhưng do thời cuộc nên không thể tiến đến với nhau, ngoài ra còn là do lòng người.Cha của Quỳnh(bác Tám trai) là một người đi theo cách mạng, sau khi đi tù mấy năm đã trở lại với xã hội và làm nghề thợ mộc. Trong khi Cha của Chương là sĩ quan Việt Nam cộng hòa. Thế nên tình yêu của họ tan rã là do thời cuộc một phần nhưng còn là do lòng người nữa.
Vì sao lại nói là do lòng người nên khiến Chương-Quỳnh không đến được với nhau ? Các bạn đọc hết truyện sẽ thấy Quỳnh bị gia đình hay nói cụ thể là do người cha của mình ngăn cấm không cho tiến đến với Chương với lý do cha Chương là một sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa đang học tập cải tạo. Ông lo cho con gái mình có những lý lịch không tốt khi quen với Chương nhưng thật ra ông lo cho chính là cái “đảng tịch” của mình sẽ bị bôi nhọ nếu như Quỳnh và Chương đi đến hôn nhân.
Quay lại, mởi đầu câu chuyện thì Chương và dì ba ( dì ruột của Chương ) dù biết gia đình bác tám theo cách mạng ở tù mấy năm( nên Trâm chị ba của Quỳnh phải học trễ mấy năm mặc dù bằng tuổi với Chương) nhưng họ vẫn thân thiết với nhà bác tám. Dì ba không cấm Chương qua dạy học ở nhà bác tám, dì của Chương vẫn hay qua chơi với bác tám một cách khá thân thiết.
Quan trọng hơn, khi biết Chương và Quỳnh yêu nhau thì chính bác tám gái là người có ý định cho “đôi trẻ” tiến đến hôn nhân sau khi Chương học đại học xong.Vậy nhưng, sau khi cách mạng thành công thì cái gia đình từng coi Chương là con rễ tương lai lại tỏ thái độ lạnh nhạt( trừ Trâm) ngay cả Quỳnh người mà Chương thương nhất cũng quay lưng đối với cậu.
Tình người trong chuyện
Ở đây thấy được hai thái cực khác nhau, (không nói về chính trị) nhưng người đọc sẽ thấy từng vị trí thay đổi cho nhau nhưng mọi người sẽ có cách cư sử khác nhau. Đọc đến đoạn gia đình bác tám đối sử vơi Chương một cách thờ ơ và ghẻ lạnh khiến tôi có cảm giác tình người “bạc bẽo” khi cán cân thời thế thay đổi cho nhau.
Quay lại truyện,hoàn cảnh được đẩy lên cao trào là những lúc Chương gần tốt nghiệp, gia đình dưới quê túng quẩn không thể lo cho cậu “miếng ăn” hay tiền sinh hoạt như lúc trước( vì ba Chương bị bắt đi hoc tập). Chương phải bán từng quyền sách của mình để có tiền sinh hoạt và đêm đêm phải đạp xích lô để trang trãi cuộc sống.
Những lúc đạp xích lô,dù biết rằng Quỳnh đã không còn yêu mình nữa nhưng Chương vẫn luôn mong nhớ về Quỳnh và hằng tưởng tượng sẽ được chở cô bé trên chiếc xích lô của mình.
Cảm nhận được sự chua chát lúc này của Chương, cô bé mà mình từng chở đi chơi, từng hái hoa ngày nào không ở bên cạnh cậu lúc mà cậu khó khăn nhất mà ở bên cậu chỉ là những người bạn thân thiết và người mà lúc đầu truyện cậu không có mấy cảm tình chính là Trâm.
Cô bé Quỳnh mười lăm tuổi ngây thơ hồn nhiên ngày nào vẫn còn, vẫn ánh mắt và nụ cười ấy nhưng nay đối với Chương nó như là một người dưng xa lạ không hơn không kém. Nhưng dù đối xử với Chương như thế nào thì Chương vẫn luôn nhớ về Quỳnh và có lẽ không bao giờ quên được cho đến gần cuối truyện.
Minh chứng là sau khi tốt nghiệp Chương đã chọn đi một nơi thật xa để dạy học. Và Chương cũng quyết định cắt đứt mọi liên lạc sau khi nhận thư của Lan Anh nói về Quỳnh đã có bạn trai mới. Hình bóng của Quỳnh luôn luôn ám ảnh Chương. Cô bé mười lăm tuổi ngày nào luôn ở trong tâm trí Chương, bắt Chương hái hoa, chở đi học, đi chơi…Đúng như bài hát của ca sĩ Khắc Việt “ từ bỏ một thói quen đâu phải dễ dàng…”
Cái chết trong truyện
Truyện dần cuối càng hấp dẫn, kịch tính truyện đẩy người đọc xuống cung bậc cảm xúc khi Chương quay về và biết Trâm chết và nguyên nhân vì sau Trâm nói Chương nên từ bỏ Quỳnh. Chắc hẳn ai đọc lá thư cuối cùng của Trâm điều cảm thấy một chút gì đó xót xa “Anh nói là anh sẽ viết thư cho tôi mà tôi nào có thấy…” Bây giờ Chương mới có cảm giác hối hận vì đã để Trâm chờ mỏi cổ trong những ngày hè.
Thư của Trâm nói rõ cho Chương về những sự việc xảy ra khi Chương về thăm nhà và lý do sao Quỳnh lại lạnh nhạt với cậu. Trâm nghĩ rằng Quỳnh là một đứa đáng trách vì không dám đấu tranh cho tình yêu của mình.
Không thể trách Quỳnh được, người đọc không nên trách Quỳnh như Trâm từng nói trong thư.” Quỳnh có yêu Chương nhưng tình yêu đó không sâu sắc” ,quả thật tình yêu đó không sâu sắc nhưng nó là có thiệt…
Một cô gái mười tám thì trong hoàn cảnh đó, vốn không thể có lựa chọn nào hơn. Tùy vào tính cách mỗi người, như bác Nguyễn Nhật Ánh đã nói khi mở đầu truyện, Trâm vốn tính mạnh dạng bướng bình nên có lẽ sẽ theo đuổi được tình yêu nhiều hơn so với Quỳnh.
Còn Quỳnh hiền lành, ngây thơ và tuổi còn nhỏ nên việc cãi lại cha là không thể,nhưng Quỳnh vẫn hai lần theo chị mình mà nói lên chính kiến.
Nhưng với một bé gái mười tám tuổi trong thời kỳ đó thì việc cải lại cha mình hay có ý định chống đối lại là điều không thể. Ngoài ra, không ai biết được sau này sẽ ra sau ? Quỳnh không biết mình và Chương sẽ đi đến đâu giữa thời cuộc, chiến tranh loạn ly này.
Đọc thư của Trâm xong, Chương hiểu hết mọi chuyện nhưng cũng đã quá muộn, chỉ vì trốn tránh mà cậu đã mất đi cơ hội gặp người bạn thân thiết của mình lần cuối.
Sau mười mấy năm Trâm chết, Chương về thành phố dạy học và thường gặp gỡ những người bạn của mình. Quỳnh cũng có chồng và có con,cuộc sống khá sung túc, có nhiều lần Chương chạy xe ngang qua và chỉ một lần nói chuyện với Quỳnh. Cơ hồ như ở cuối truyện, Chương nói rằng tình yêu của Chương đối với Quỳnh đã chết, nhưng vẫn tự hỏi trong Quỳnh còn chút gì để nhớ về những kỷ niệm của hai người. Điều này khiến Cà Lem cũng đặt một câu hỏi liệu trong Chương có còn yêu Quỳnh hay không ?
Chuyện tình của Chương và Quỳnh là một chuyện tình đẹp nhưng nó chỉ đẹp khi cả hai cùng nếu kéo với nhau. Giả sử nếu Chương ở lại không đi dạy học ở nơi xa, mà cố gắng chờ đợi, chờ đợi một hy vọng. Hay Quỳnh can đảm, và có một chút chính kiến mà theo đuổi thì đợi chờ sau một thời gian qua đi những biến cố thời thế khi đó nhận định của mỗi người sẽ thay đổi đi và tiếp tục mối tình với Chương.
Nhưng có lẽ bác Nguyễn Nhật Ánh cố tình để một cái kết như vậy để người đọc cảm thấy bùi ngùi và cũng còn chút giờ để nhớ khi nhắc đến chuyện tình không thành giữa Chương và Quỳnh.
Đăng nhận xét