Em
lên bảng trả cho tôi bài địa lý hôm qua…
Ờ !!! Thưa cô hôm qua nhà em cúp điện nên em chưa học kip, cô cho em nợ nhé mai em
bù.
Không bù gì cả ăn 10 roi ngay !!!
Lúc đó ước gì mình có một trí nhớ thật tốt kiểu như Hoàng Dung trong Anh
Hùng Xạ Điêu Truyện, đọc một lần rồi nhớ tất cả, thuộc làu nguyên bộ cửu âm
chương kinh thì hay biết mấy.
Có được cái trí nhớ siêu việt như vậy thì không lo gì các môn văn , sử, địa
nữa… Từ đó về sau mình ra sức luyện cho trí nhớ một cách siêu việt. Luyện cho
có thể không như Hoàng Dung đọc một cái nhớ ngay mà chủ yếu là học sẽ mau quên
thui.
Thế rồi ngày tháng trôi qua với cái trí nhớ dai này, mình có thể làm vô số
công việc. Nhớ một bài lèo các môn học thuộc bài, nhớ các số điện thoại ( ngày
xưa điện thoại bàn không cần sổ vẫn nhớ mới ghê chứ).
Cái trí nhớ này, nó không chỉ giúp mình trong học tập mà nó còn giúp
trong công việc và cuộc sống. Sếp giao việc luôn nhớ, bạn bè cấp trên chỉ dạy
các mẹo trong công việc luôn ghi lòng… Vậy mà với cái trí nhớ này, cái nhớ dai
mà hồi bé mình hằng mong ước lại đang làm tình làm tội mình.
Vốn dĩ nếu nó chỉ nhớ công việc thì hay quá rồi, người ta thường nói con
tim là loài phả chủ, nó đập mạnh không theo ý muốn của mình. Nhưng nay, cái trí
nhớ nó còn là cái thứ không còn thuộc về mình nữa rồi, muốn quên một người mà
sao khó quá !
Gặp em ấy khi làm chung công ty, chả biết có cảm tình khi nào, ngày này tháng nọ không dám nói ra. Nhìn thấy em ấy đi chung với bao nhiều người con trai khác mà mình chỉ có thể ngậm ngùi trong thương tiếc, có lẽ tiếng yêu vẫn chưa thể thành câu nói với em.
Sau nhiều lần, nhìn thấy em ấy bị nhiều người phụ bạc chỉ muốn đến bên em
dịu em ấy. Nhưng nào dám, chỉ có thể đứng từ xa nhìn em mà thui. Chỉ dám chat
bâng quơ vài câu ( cái tật nhát gái chả bao giờ nói được câu nào ra hồn trước
người mình thương).
Nhưng có lẽ như bài hát “ anh yêu
em đơn phương ấy” và cuối cùng cũng phải
nói ra mà thôi. Và điều gì đến nó cũng đến, em ấy cho mình outsite ngay .Và nói
thằng rằng không phù hợp, không ưa và không thích.
Ôi thì có lẽ là do không phải đối tượng của em ấy, và không phải duyên
không phải nợ. Dành ngậm ngùi mà thôi, nhưng tỏa tình thất bại không phải là
thôi,giống như sau khi thi đại học không phải là đậu mà là còn có thi lại. Muốn
quên một người không phải điều dễ dàng gì cả.
Mỗi ngày, đi làm đối với mình giờ không còn chỉ có công việc mà còn là áp
lực, áp lực nhìn em ấy, áp lực gặp mà không thể nói câu nào, cảm giác như xa lạ
hoàn toàn. Lúc chưa nói nên lời trong lòng, thì còn có thể nhắn tin hỏi thăm và
quan tâm nhưng giờ đây cứ như người xa lạ.
Cũng 2 tháng như vậy, sau một lần tình cờ mình biết rằng em ấy quen với một
thằng bạn nhậu trong công ty của mình. Cái khổ này, chắc không có bút mực nào
có thể nói nên lời,sau đó mình quyết định thôi việc…
Cứ tưởng nghỉ việc là sẽ không thấy, không thấy là không nhớ, không nhớ sẽ
mau quên. Nhưng cả một năm rồi, nỗi nhớ
vẫn như cũ, mỗi sáng thức dậy gương mặt ấy không mờ đi mà nó cứ như một nỗi
hình ám ảnh lấy mình.
Chính vì thế càng ngày mình càng hận,hận cái trí nhớ của mình, hận sao
ngày đó ngu quá cứ ham có trí nhớ tốt làm gì ? Cái này đi học cứ mong sẽ nhớ
dai, uhm thì nhớ dai đi để rồi đây hối hận,hối hận vì đã nhớ một người mà trong
tim không có mình, nhớ một người mà người ấy sẽ mãi không có mình trong tim.
Dạo
gần đây tôi có đọc một cuốn truyện của tác giả là bác Nguyễn Nhật Ánh, tựa là “còn
chút gì để nhớ”,tôi cũng tự hỏi trong em sau một năm tôi còn chút gì để nhớ hay
không ?
Đăng nhận xét