Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

Em lên bảng trả cho tôi bài địa lý hôm qua…

Ờ !!! Thưa cô hôm qua nhà em cúp điện nên em chưa học kip, cô cho em nợ nhé mai em bù.

Không bù gì cả ăn 10 roi ngay !!!

Lúc đó ước gì mình có một trí nhớ thật tốt kiểu như Hoàng Dung trong Anh Hùng Xạ Điêu Truyện, đọc một lần rồi nhớ tất cả, thuộc làu nguyên bộ cửu âm chương kinh thì hay biết mấy.

Có được cái trí nhớ siêu việt như vậy thì không lo gì các môn văn , sử, địa nữa… Từ đó về sau mình ra sức luyện cho trí nhớ một cách siêu việt. Luyện cho có thể không như Hoàng Dung đọc một cái nhớ ngay mà chủ yếu là học sẽ mau quên thui.



Thế rồi ngày tháng trôi qua với cái trí nhớ dai này, mình có thể làm vô số công việc. Nhớ một bài lèo các môn học thuộc bài, nhớ các số điện thoại ( ngày xưa điện thoại bàn không cần sổ vẫn nhớ mới ghê chứ).

Cái trí nhớ này, nó không chỉ giúp mình trong học tập mà nó còn giúp trong công việc và cuộc sống. Sếp giao việc luôn nhớ, bạn bè cấp trên chỉ dạy các mẹo trong công việc luôn ghi lòng… Vậy mà với cái trí nhớ này, cái nhớ dai mà hồi bé mình hằng mong ước lại đang làm tình làm tội mình.



Vốn dĩ nếu nó chỉ nhớ công việc thì hay quá rồi, người ta thường nói con tim là loài phả chủ, nó đập mạnh không theo ý muốn của mình. Nhưng nay, cái trí nhớ nó còn là cái thứ không còn thuộc về mình nữa rồi, muốn quên một người mà sao khó quá !

Gặp em ấy khi làm chung công ty, chả biết có cảm tình khi nào, ngày này tháng nọ không dám nói ra. Nhìn thấy em ấy đi chung với bao nhiều người con trai khác mà mình chỉ có thể ngậm ngùi trong thương tiếc, có lẽ tiếng yêu vẫn chưa thể thành câu nói với em.



Sau nhiều lần, nhìn thấy em ấy bị nhiều người phụ bạc chỉ muốn đến bên em dịu em ấy. Nhưng nào dám, chỉ có thể đứng từ xa nhìn em mà thui. Chỉ dám chat bâng quơ vài câu ( cái tật nhát gái chả bao giờ nói được câu nào ra hồn trước người mình thương).

Nhưng có lẽ  như bài hát “ anh yêu em đơn phương ấy”  và cuối cùng cũng phải nói ra mà thôi. Và điều gì đến nó cũng đến, em ấy cho mình outsite ngay .Và nói thằng rằng không phù hợp, không ưa và không thích.



Ôi thì có lẽ là do không phải đối tượng của em ấy, và không phải duyên không phải nợ. Dành ngậm ngùi mà thôi, nhưng tỏa tình thất bại không phải là thôi,giống như sau khi thi đại học không phải là đậu mà là còn có thi lại. Muốn quên một người không phải điều dễ dàng gì cả.



Mỗi ngày, đi làm đối với mình giờ không còn chỉ có công việc mà còn là áp lực, áp lực nhìn em ấy, áp lực gặp mà không thể nói câu nào, cảm giác như xa lạ hoàn toàn. Lúc chưa nói nên lời trong lòng, thì còn có thể nhắn tin hỏi thăm và quan tâm nhưng giờ đây cứ như người xa lạ.

Cũng 2 tháng như vậy, sau một lần tình cờ mình biết rằng em ấy quen với một thằng bạn nhậu trong công ty của mình. Cái khổ này, chắc không có bút mực nào có thể nói nên lời,sau đó mình quyết định thôi việc…

Cứ tưởng nghỉ việc là sẽ không thấy, không thấy là không nhớ, không nhớ sẽ mau quên.  Nhưng cả một năm rồi, nỗi nhớ vẫn như cũ, mỗi sáng thức dậy gương mặt ấy không mờ đi mà nó cứ như một nỗi hình ám ảnh lấy mình.

Chính vì thế càng ngày mình càng hận,hận cái trí nhớ của mình, hận sao ngày đó ngu quá cứ ham có trí nhớ tốt làm gì ? Cái này đi học cứ mong sẽ nhớ dai, uhm thì nhớ dai đi để rồi đây hối hận,hối hận vì đã nhớ một người mà trong tim không có mình, nhớ một người mà người ấy sẽ mãi không có mình trong tim.


Dạo gần đây tôi có đọc một cuốn truyện của tác giả là bác Nguyễn Nhật Ánh, tựa là “còn chút gì để nhớ”,tôi cũng tự hỏi trong em sau một năm tôi còn chút gì để nhớ hay không ? 

Cái giá của trí nhớ

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Cà Lem đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh hơi trễ nên tới giờ mới viết review truyện. Review chứ không phải tóm tắt truyện nên Cà Lem sẽ không nói quá nhiều chi tiết trong truyện mà chỉ nói nhiều về cảm nhận về truyện Còn Chút Gì Để Nhớ.

Chuyện nói về mối tình của Chương và Quỳnh, Chương là “học tò” dưới quê lên và gặp được cô hàng xóm bé nhỏ mười lăm tuổi Quỳnhcái này giống như phim em chưa mười tám vậy, hên là Chương chưa ở tù).







 Hoàn Cảnh

Hai người yêu nhau, nhưng do thời cuộc nên không thể tiến đến với nhau, ngoài ra còn là do lòng người.Cha của Quỳnh(bác Tám trai) là một người đi theo cách mạng, sau khi đi tù mấy năm đã trở lại với xã hội và làm nghề thợ mộc. Trong khi Cha của Chương là sĩ quan Việt Nam cộng hòa. Thế nên tình yêu của họ tan rã là do thời cuộc một phần nhưng còn là do lòng người nữa.

Vì sao lại nói là do lòng người nên  khiến Chương-Quỳnh không đến được với nhau ? Các bạn đọc hết truyện sẽ thấy Quỳnh bị gia đình hay nói cụ thể là do người cha của mình ngăn cấm không cho tiến đến với Chương với lý do cha Chương là một sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa đang học tập cải tạo. Ông lo cho con gái mình có những lý lịch không tốt khi quen với Chương nhưng thật ra ông lo cho chính là cái “đảng tịch” của mình sẽ bị bôi nhọ nếu như Quỳnh và Chương đi đến hôn nhân.



Quay lại,  mởi đầu câu chuyện thì Chương và dì ba ( dì ruột của Chương ) dù biết gia đình bác tám theo cách mạng ở tù mấy nămnên Trâm chị ba của Quỳnh phải học trễ mấy năm mặc dù bằng tuổi với Chương) nhưng họ vẫn thân thiết với nhà bác tám. Dì ba không cấm Chương qua dạy học ở nhà bác tám, dì của Chương vẫn hay qua chơi với bác tám một cách khá thân thiết.

Quan trọng hơn, khi biết Chương và Quỳnh yêu nhau thì chính bác tám gái là người có ý định cho “đôi trẻ” tiến đến hôn nhân sau khi Chương học đại học xong.Vậy nhưng, sau khi cách mạng thành công thì cái gia đình từng coi Chương là con rễ tương lai lại tỏ thái độ lạnh nhạttrừ Trâm) ngay cả Quỳnh người mà Chương thương nhất cũng quay lưng đối với cậu.

Tình người trong chuyện

Ở đây thấy được hai thái cực khác nhau, (không nói về chính trị) nhưng người đọc sẽ thấy từng vị trí thay đổi cho nhau nhưng mọi người sẽ có cách cư sử khác nhau. Đọc đến đoạn gia đình bác tám đối sử vơi Chương một cách thờ ơ và ghẻ lạnh khiến tôi có cảm giác tình người “bạc bẽo” khi cán cân thời thế thay đổi cho nhau.



Quay lại truyện,hoàn cảnh được đẩy lên cao trào là những lúc Chương gần tốt nghiệp, gia đình dưới quê túng quẩn không thể lo cho cậu “miếng ăn” hay tiền sinh hoạt như lúc trướcvì ba Chương bị bắt đi hoc tập). Chương phải bán từng quyền sách của mình để có tiền sinh hoạt và đêm đêm phải đạp xích lô để trang trãi cuộc sống. 

Những lúc đạp xích lô,dù biết rằng Quỳnh đã không còn yêu mình nữa nhưng Chương vẫn luôn mong nhớ về Quỳnh và hằng tưởng tượng sẽ được chở cô bé trên chiếc xích lô của mình.

Cảm nhận được sự chua chát lúc này của Chương, cô bé mà mình từng chở đi chơi, từng hái hoa ngày nào không ở bên cạnh cậu lúc mà cậu khó khăn nhất mà ở bên cậu chỉ là những người bạn thân thiết và người mà lúc đầu truyện cậu không có mấy cảm tình chính là Trâm.

Cô bé Quỳnh mười lăm tuổi ngây thơ hồn nhiên ngày nào vẫn còn, vẫn ánh mắt và nụ cười ấy nhưng nay đối với Chương nó như là một người dưng xa lạ không hơn không kém. Nhưng dù đối xử với Chương như thế nào thì Chương vẫn luôn nhớ về Quỳnh và có lẽ không bao giờ quên được cho đến gần cuối truyện.

Minh chứng là sau khi tốt nghiệp Chương đã chọn đi một nơi thật xa để dạy học. Và Chương cũng quyết định cắt đứt mọi liên lạc sau khi nhận thư của Lan Anh nói về Quỳnh đã có bạn trai mới. Hình bóng của Quỳnh luôn luôn ám ảnh Chương. Cô bé mười lăm tuổi ngày nào luôn ở trong tâm trí Chương, bắt Chương hái hoa, chở đi học, đi chơi…Đúng như bài hát của ca sĩ Khắc Việt “ từ bỏ một thói quen đâu phải dễ dàng…”

Cái chết trong truyện

Truyện dần cuối càng hấp dẫn, kịch tính truyện đẩy người đọc xuống cung bậc cảm xúc khi Chương quay về và biết Trâm chết và nguyên nhân vì sau Trâm nói Chương nên từ bỏ Quỳnh. Chắc hẳn ai đọc lá thư cuối cùng của Trâm điều cảm thấy một chút gì đó xót xa “Anh nói là anh sẽ viết thư cho tôi mà tôi nào có thấy…” Bây giờ Chương mới có cảm giác hối hận vì đã để Trâm chờ mỏi cổ trong những ngày hè.

Thư của Trâm nói rõ cho Chương về những sự việc xảy ra khi Chương về thăm nhà và lý do sao Quỳnh lại lạnh nhạt với cậu. Trâm nghĩ rằng Quỳnh là một đứa đáng trách vì không dám đấu tranh cho tình yêu của mình.

Không thể trách Quỳnh được, người đọc không nên trách Quỳnh như Trâm từng nói trong thư.” Quỳnh có yêu Chương nhưng tình yêu đó không sâu sắc” ,quả thật tình yêu đó không sâu sắc nhưng nó là có thiệt…

Một cô gái mười tám thì trong hoàn cảnh đó, vốn không thể có lựa chọn nào hơn. Tùy vào tính cách mỗi người, như bác Nguyễn Nhật Ánh đã nói khi mở đầu truyện, Trâm vốn tính mạnh dạng bướng bình nên có lẽ sẽ theo đuổi được tình yêu nhiều hơn so với Quỳnh.
Còn Quỳnh hiền lành, ngây thơ và tuổi còn nhỏ nên việc cãi lại cha là không thể,nhưng Quỳnh vẫn hai lần theo chị mình mà nói lên chính kiến. 


Nhưng với một bé gái mười tám tuổi trong thời kỳ đó thì việc cải lại cha mình hay có ý định chống đối lại là điều không thể. Ngoài ra, không ai biết được sau này sẽ ra sau ? Quỳnh không biết mình và Chương sẽ đi đến đâu giữa thời cuộc, chiến tranh loạn ly này.
Đọc thư của Trâm xong, Chương hiểu hết mọi chuyện nhưng cũng đã quá muộn, chỉ vì trốn tránh mà cậu đã mất đi cơ hội gặp người bạn thân thiết của mình lần cuối.



Sau mười mấy năm Trâm chết, Chương về thành phố dạy học và thường gặp gỡ những người bạn của mình. Quỳnh cũng có chồng và có con,cuộc sống khá sung túc, có nhiều lần Chương chạy xe ngang qua và chỉ một lần nói chuyện với Quỳnh. Cơ hồ như ở cuối truyện, Chương nói rằng tình yêu của Chương đối với Quỳnh đã chết, nhưng vẫn tự hỏi trong Quỳnh còn chút gì để nhớ về những kỷ niệm của hai người. Điều này khiến Cà Lem cũng đặt một câu hỏi liệu trong Chương có còn yêu Quỳnh hay không ?

Chuyện tình của Chương và Quỳnh là một chuyện tình đẹp nhưng nó chỉ đẹp khi cả hai cùng nếu kéo với nhau. Giả sử nếu Chương ở lại không đi dạy học ở nơi xa, mà cố gắng chờ đợi, chờ đợi một hy vọng. Hay Quỳnh can đảm, và có một chút chính kiến mà theo đuổi thì đợi chờ sau một thời gian qua đi những biến cố thời thế khi đó nhận định của mỗi người sẽ thay đổi đi và tiếp tục mối tình với Chương.

Nhưng có lẽ bác Nguyễn Nhật Ánh cố tình để một cái kết như vậy để người đọc cảm thấy bùi ngùi và cũng còn chút giờ để nhớ khi nhắc đến chuyện tình không thành giữa Chương và Quỳnh.

Còn chút gì để nhớ - Review

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

Như tiêu đề vì sao Volddemort lại giết cha mẹ Harry Potter ?

Không biết bao nhiều người  có câu hỏi giống như Cà Lem hay không ? Thế nên, Cà Lem xin đưa ra một số nghi điểm vì sao Volddemort lại giết gia đình Harry Potter, mà không phải là một gia đình khác chẳng hạn như nhà Weasley ???



Để chứng minh vì sao Volddemort chọn gia đình Potter  là có mục đích thì xin mọi người hãy nhớ lại, đọc lại hay nhanh hơn là xem lại phim "Harry Potter hòn đá phù thủy".

Đừng xem lại cả phần chỉ cần coi ngay khúc mà cậu Potter "ốm đói" vừa vào  được thế giới phù thủy chuẩn bị mua sắm các dụng cụ học tập. Có thể nói cậu chả được người thân mình tài trợ cho một đồng xu nào cụ thể là dì và dượng chả buồn cho cậu lấy 5 đô để đi xe bus.

Nhưng khi đi vào thế giới phù thủy, thì điều đầu tiên mà cậu Potter nhà ta được dẫn đi là ngân hàng Gringotts ( ngân hàng phù thủy). Dĩ nhiên phải vào ngân hàng để rút tiền đi mua phụ tùng để hành nghề phù thủy rồi.



Đó đó, nếu đã coi tới khúc đó thì chắc sẽ có nhiều người đã bắt đầu hiểu hiểu ý của Cà Lem muốn nhắc lại là gì rồi. Vấn đề là tiền !!! Vâng Cà Lem muốn nhắc đến là tiền,  một câu hỏi tiếp theo là vì sao ? Vì sao mà cha mẹ Potter lại có tiền cho con họ ?


Có thể nói đọc trên wiki hay các trang bách khoa khác thì  James Potter và Lily Evans (ông bà già của cậu Potter) hành nghề thần sáng và nằm trong đoàn dũng sĩ tiêu diệt tử thần thực tử. Thế nhưng khi đọc xuyên suốt 7 phần thì ta có thể thấy được gia đình Weasley cũng làm trong bộ  pháp thuật, giống như Jam nhưng với một mức lương ba cọc ba đồng không thể sắm cho gia đình mình một cái thái ấp giống như Lucius Malfoy . Vậy câu hỏi đặt ra rằng James Potter và Lily Evans  đào đâu ra số tiền  để dành cho cậu con trai cưng của mình phiêu lưu trong cái thế giới phù thủy suốt 7 năm trời ?

Thế nên Cà Lem đặt ra giả thuyết, ngoài cái kết luận mà nhiều người thường bám sát vào đọc là "Harry Potter là đứa trẻ của lời tiên tri nên Voldemort  phải tìm đến tiêu diệt từ trong trứng nước". Thì ngoài cái lập luận trên thì  Voldemort giết cha mẹ Harry Potter có thể là một cuộc thanh trừ vì lý do tiền bạc.

=> Có nhiều thông tin cho rằng gia đình Potter và chúa tể hắc ám vốn có bà con xa láng giềng gần với nha. OMG cái này là một giả thuyết gần như có lý luận chiều sâu với nhau.



Cà Lem nói điều này, là để dẫn chứng rằng rất rất có thể do có họ hàng với vị chúa tể vĩ đại Voldemort chúng ta nên James đã được ngài chiếu cố và nâng đỡ ngầm, thế nên James mới có thể vừa được hắc bạch lưỡng đạo tin tưởng. Trên hết James còn có vai trò là gián điệp hai mang.

Hai mang ở đây tức là ngoài Voldemort thì  James Potter còn một trong gián điệp mà cụ Dumbledore "gài hàng" ngược lại  vào tổ chức hắc ám của chúa tể Voldemort . Và nhờ vào cái mối quan hệ như trên nên James đã được đưa lên tới chức "thủ quỷ". Cái chức danh mà mọi phù thủy hắc ám hằng. Có thể giữ được tiền của mà vị chúa tể  bao nhiêu năm tích góp lại.

Vốn dĩ nghề thần sáng chả được bao nhiêu tiền ( trừ khi làm nhiều chuyện hắc ám giống như Lucius Malfoy ). Thế nhưng với khối gia tài để lại cho cậu con trai Potter của mình thì nó đâu ra,? Vịnh vào lý do đó nên Cà Lem mới dám mạnh dạng đưa ra cái lý thuyết mà vốn dĩ chắc nhiều người không bao giờ ngờ tới được

 Giống như gần đây trên tivi vẫn "nhau nháu" cái tin kiểm kê gia tài cán bộ các đồng chí làm hằng ngàn đồng chí của chúng ta mặt xanh như đít nhái vậy.  Môt công chức Việt Nam với mức lương cao lắm 6 triệu/tháng mà đào đâu ra 10 mấy tỷ để "xắm" cho mình không phải là biệt thự mà là một Vinh thự một cơ ngơ làm bao nhiêu dân chúng phải lắc đầu thắc mắc.

Quay lại truyện,Cà Lem nhận định chỉ còn cách biển thủ công quỹ thì James và Lily mới có thể cho con mình ăn học trong suốt 7 phần, năm nào cũng đồ mới sách mới, phụ tùng hàng họ cao cấp chẳng bù với thằng bạn nối khố Ron của mình. Potter có thể "cạch" ngang cơ với Darco Malfoy trên nhiều chiến tuyến ngay cả phụ kiện phù thủy.



Rút ra kết luận, Voldemort giết cha mẹ Harry Potter ngoài cái luận cứ là Potter là đứa trẻ trong lời tiên tri thì còn có thể là do mối nợ về tiền bạc. Sự chiếu cố hy hữu của chúa tể vĩ đại đối với James, nhưng James lại bán đứng và biển thủ công quỹ của mình. Cuỗm lấy của Voldemort  một số tiền vàng khá lớn đến nỗi ông phải quyết định ra tay thanh trừ.

Thêm một luận điểm nữa, chỉ có thanh trừ người thân, người mà mình tin tưởng thì chúa tể mới đích thân ra tay. Ngài hoàn toàn có thể  sai các tay chân đắc lực của mình để tiêu diệt gia đình Potter, các tử thần thực tử sáng sủa với số lượng và chất lượng hoàn toàn có thể hay ngài tiêu diệt. Nhưng không, ngài đã đích thân hành xử, ngài muốn tận tay tiêu diệt và "thanh lý môn hộ".

Trên là những bằng chứng mà Cà Lem cảm thấy có một chút xíu logic nên đã mạnh dạng nêu ra cho mọi người tham khảo.

Đón xem thêm các giả thuyết về các truyện khác mà Ca Lem sẽ đưa ra những bài sau nhé.

Vì sao Voldemort giết cha mẹ Harry Potter ?

 
Thằng Cà Lem Nói Nhãm © 2015 - Blogger Templates Designed by Templateism.com